Cảm nhận về PINES - Học viên Trần Quỳnh Nga: "Nếu muốn học một ngôn ngữ hãy đến nơi chỉ sử dụng ngôn ngữ ấy"

nga-pines

Xin chào. Mình vừa trở về sau một tháng trải nghiệm tại thành phố Baguio.

Mình là Nga. Khi họctrường Anh ngữ PINES, mọi người gọi mình là Juliana. Mình nói ra điều này bởi vì bạn bè và thầy cô mình ở PINES luôn nói với mình rằng: "Juliana là một cái tên rất đẹp". Và mình hạnh phúc vì điều đó.

Hôm nay đã là 2 tuần kể từ ngày mình trở về Việt Nam. Mình sẽ nói về lý do mình chọn PINES cho chuyến đi của mình. Thực tế thì trước khi mình đến PINES, tiếng Anh của mình rất tệ, nói một cách thành thực là gần như bằng 0 vì mình chưa bao giờ biết mình học tiếng Anh để làm gì, công việc của mình cũng không cần sử dụng ngoại ngữ. Nhưng một sáng tỉnh dậy, mình nhận ra mình đang sống một cuộc đời vô nghĩa rồi, thanh niên thời đại 4.0 mà không có tiếng Anh thì khác nào mù chữ. Thế là mình ứng hết toàn bộ tiền bạc rồi cứ thế book lịch và đi. Nhà mình can dữ lắm mà lúc biết được thì mình trên máy bay rồi nên thôi chịu =))) Chúng ta là ai trong cuộc đời này, chúng ta làm nên điều gì. Những câu hỏi đó cứ trong đầu mình mãi không thôi. Mình đơn giản chọn Baguio bởi vì mình nghe nói rằng đó là thành phố học thuật, có mô hình học tập Sparta, thành phố được mệnh danh là Đà Lạt thứ hai. Mục đích của mình là học, vậy mình chẳng cần chọn nơi có thể vui chơi nhiều. Điều này thuộc về tính cách. Mình thích sự yên bình.

Cuộc đời là những lựa chọn và không có thứ gọi là lựa chọn sai lầm, tất cả là trải nghiệm. Thầy mình nói: "Juliana, enjoy" trong lần đầu tiên gặp mặt. Mình nói: "Yes". Và mình đã thật sự như thế!

Ở đây, mình đã gặp được người bạn thân nhất đời mình. Cậu ấy nói: "Althought i had boyfriend already but you are my honey", có đáng yêu ghê không. Mình và cậu ấy cứ khóc mãi không thôi lúc mình nói mình sắp trở về. Vì chúng mình đều không có nhiều tiền để đến thăm nhau. Nếu cậu có đọc được điều này và xài google dịch thì là mình đang nói về cậu đấy Naomi .

Điều ý nghĩa nhất của tuổi trẻ, mình đã tìm được trong chuyến đi này rồi. Nếu có ai chưa từng hiểu ý nghĩa của 5 điều Bác Hồ dạy mà chúng ta đã phải đọc suốt trong những năm tháng cấp 1 thì hãy đi xa một lần. Khi mình hiểu ra, mình đã đọc và đã khóc hằng đêm vì xúc động. Mình cũng đã vô cùng xúc động khi nói với cô Ellen về đèo Hải Vân ngăn cách 2 miền Nam Bắc tạo nên sự khác biệt về bốn mùa miền Bắc và hai mùa mưa nắng miền Nam, về những năm tháng chiến tranh chống đế quốc tạo nên nền văn hóa khác biệt, sự đô hộ ngàn năm phương Bắc, về truyền thuyết con Rồng trên đất nước Việt Nam để giải thích vì sao thủ đô phải là Hà Nội mà không phải nơi nào khác, về hình ảnh chiếc cầu tại Hội An in trên tờ 20 000 VNĐ và vì sao hàng năm người Nhật vẫn đến cây cầu này và xem như một di tích lịch sử... Mình nói cả về con đường Bác Hồ ra đi tìm đường cứu nước, nói về tất cả những gì tốt đẹp nhất thuộc về Việt Nam.

nga-pines-3

Điều quan trọng nhất thì như thế nào? 

Tất nhiên là mình nói về việc học vì mình đến đây để học mà ^^. Gói gọn trong sáu chữ: "Ước gì không phải trở về". Mình đã hỏi cô mình rằng rốt cuộc cậu lấy năng lượng ở đâu để luôn vui vẻ như vậy được. Khi hỏi điều đó mình đã thật sự không hiểu. Bởi vì 8 giáo viên của mình không ai là không tràn đầy năng lượng. Mặc dù tính cách có thể sôi nổi hoặc thâm trầm, nhưng mình học suốt từ 8h sáng đến lớp tự chọn 10h rưỡi đêm rồi mà vẫn còn hớn hở. Nói nghe ghê không =))) Tất nhiên lúc đầu cũng vất vả vì mỗi người một giọng địa phương và cách dạy cũng khác nên tuần đầu tiên áp lực ghê lắm. Tại mình có nghe thấy gì đâu. Mình phải lên google dịch để viết cô có thể nói chậm thật chậm rãi được không. Có đôi đoạn cả hai nhìn nhau trong bất lực vì mình không có từ vựng. Cơ mà đúng là nếu muốn học một ngôn ngữ thì hãy đến nơi chỉ sử dụng ngôn ngữ ấy. Mình cần giao tiếp với bạn cùng phòng, cần bắt taxi, cần mua sắm.

Mình nói từng từ một, rồi đến những cụm từ. Rồi mình chẳng biết mình bắt đầu nói như gió bão từ khi nào nữa. May là bạn cùng phòng mình cũng nói dở ẹc nên mấy đứa đều ráng nói một cách chậm rãi từng ngày. Mỗi đứa thì một quốc gia khác nhau, không ráng thì không có bạn chơi cùng :))). Trước khi đi, mình nghe nhiều bạn review là chỉ cần 2 tuần là đủ nghe nói được rồi. Về cơ bản thì điều này là đúng nếu như có đủ từ vựng và ngữ pháp rồi và giờ chỉ cần một môi trường để phát triển chúng thôi. Vì sau 2 tuần, mình bắt đầu có thể sử dụng những câu tiếng Anh cơ bản nhất giống như ngôn ngữ của mình, ý mình là mình bắt đầu nói mà không cần nghĩ trước bằng tiếng Việt. Điều này là tùy mục đích mỗi người. Một ngôn ngữ cần đủ lâu và đủ sâu để biến nó thành ngôn ngữ của chính mình.

Thực ra thì đây là lần đầu tiên mình đi ra nước ngoài lại đi một mình, nên mọi thứ với mình như vậy quá hoàn hảo. Dịch vụ của trường thì trọn gói rồi nên mình chẳng cần lo nghĩ gì cả. Trước khi mình đến đây mình đã không hề biết là Philippines lại văn minh đến vậy. Điều mình bất ngờ nhất là vụ không sử dụng túi nilon. Ở Việt Nam, mình chỉ nghe nói thôi mà ở Philippines, người ta đã sử dụng túi giấy thành thói quen từ bao lâu rồi. Người trẻ Việt cần đi nhiều và học hỏi điều này về cho đất nước. Một cánh én nhỏ chẳng làm nên mùa xuân mà nhiều cánh én chắc chắn là mùa xuân đến rồi.

Mình phải dành dụm từ tiền đi làm nên nếu hỏi mình có trở lại sớm không thì hơi khó. Nhưng hỏi là có nên đến PINES để học không thì có nhé. Đời người bé xíu xiu. Làm những điều không hối tiếc thôi nào.

Kinh nghiệm sẻ chia - Niềm vui lan tỏa!

 

PINES 
Các tin Khác