Tuần đầu tiên khi mới qua đây, mình nói Tiếng Anh với bạn bè quốc tế và thầy cô, tất cả đều không hiểu mình nói gì, mình phải nhắc đi nhắc lại nhiều lần, may lắm thì đôi lúc mọi người đoán và hiểu được. Sau đó mình cũng đã biết tại sao mình nói mà người ta không hiểu, vì mình sợ nói sai, nên nói không tự tin và không bao giờ phát âm chữ cuối cùng.
Bạn Nhã (áo trắng quần xanh) trong một lớp học nhóm cùng bạn bè quốc tế
Ngày qua ngày, mình học từ các bạn học viên Hàn Quốc và Nhật Bản rất nhiều, tất nhiên vẫn có bạn phát âm không đúng nhưng âm cuối thì các bạn không bao giờ bỏ sót. Thầy giáo người Anh đã giúp mình tự tin trong phát âm to rõ ràng. Thầy rất quý người Việt Nam, thầy có tâm sự với mình là cuối năm này thầy sẽ về Việt Nam giảng dạy. Bên cạnh đó, các giáo viên khác với tất cả các môn học Nghe, Nói, Đọc, Viết đều sửa lỗi cho mình khi mình phát âm sai, khi mình đặt câu sai ngữ pháp, hướng dẫn mình cách diễn đạt tâm trạng, cảm xúc với nhiều cách khác nhau, không nhất thiết phải 1 cách nói duy nhất. Mình cũng có giáo viên rất giỏi về Toán học, cứ trước mỗi giờ học, thầy trích ra khoảng 15 phút chỉ cho mình cách đọc: bình phương, lũy thừa bậc 3, căn bậc 2,…bằng Tiếng Anh, mình cảm thấy rất thú vị.
Ngoài ra, mình còn bắt chuyện với mọi người ở mọi nơi và mọi lúc mình có thể. Mình làm bạn với bảo vệ, nhân viên nhà bếp, nhân viên căn – tin, tạp vụ, khi đi taxi, …mình nghĩ điều này cũng giúp mình rất nhiều trong phản xạ nói. Nhiều lúc mình muốn hỏi họ những câu hỏi đơn giản trong cuộc sống hàng ngày thôi mà mình chưa chắc về ngữ pháp, mình note lại và hỏi giáo viên rồi tiếp tục những câu hỏi đó với mọi người khi có cơ hội.
Thay vì tiết học nói trong lớp, luyện tập ngoài trời bên cạnh hồ bơi hay bãi biển cũng là một cách để bạn tiếp thu nhanh hơn ^^
Bây giờ mình rất tự tin trong giao tiếp với thầy cô cũng như bạn bè quốc tế. Thỉnh thoảng mình gọi điện về cho ba mẹ, người thân và bạn bè, nhiều lần buột miệng nói Tiếng Anh mà bị mọi người trêu mãi. Mình đã nói Tiếng Anh theo phản xạ, phát âm danh từ số nhiều thì tự động thêm s,es chứ không mất thời gian suy nghĩ như ngày trước nữa. Hoặc khi kể về hoạt động quá khứ mình cũng tự động đưa động từ về dạng past một cách tự nhiên. Và đặc biệt một điều mình có thể đọc nối giữa các chữ có phụ âm cuối và nguyên âm đầu. Mình còn nhớ có lần mình chủ động bắt chuyện và nói về các nội quy của trường cho học viên mới đến từ Hàn Quốc, sau một hồi nói chuyện bạn ý hỏi mình là giáo viên ở đây à? Làm mình rất ngạc nhiên và tự hào về bản thân lắm, nó làm động lực để mình tiếp tục cố gắng hơn nữa. ^^