Mình chỉ theo học thời gian ngắn thôi nhưng kỷ niệm của mình cùng các bạn học viên ở đây thì nhiều không kể hết. Nói thật là mình cũng không biết bắt đầu về họ như thế nào nữa.
Chắc có lẽ nên xuất phát từ những người bạn cùng phòng với mình. Mình ở chung với chị Woabe (người Việt) và bé Sunny (Người Hàn). Sunny như đứa em nhỏ dễ thương. Mình và chị Woabe rất quan tâm đến em ấy vì Sunny nhỏ nhất phòng và cũng lần đầu xa nhà. Tuy nhiên bọn mình chưa vui được bao lâu thì nhà Sunny có việc, bé phải về gấp… bọn mình chẳng biết làm gì chỉ biết mua cho bé miếng bánh cái kẹo làm vui, xem như món quà chia tay nhỏ. Mong rằng bọn mình sẽ có ngày gặp lại nhau. Sunny hi vọng có thể đón mình và chị Woabe tại sân bay Hàn Quốc một ngày không xa.
Chị Woabee (Trái), mình và Sunny (Phải)
Chị Woabe thì khỏi nói rồi vì chị là người Việt Nam nên mình rất dễ chia sẻ với chị. Nhớ mới hai ngày đầu gặp gỡ mà mình và chị đã có thể chia sẻ với nhau những tâm tư tình cảm rất riêng. Nhờ chị mà mình cảm thấy không phải cô đơn giữa ngôi trường có quá nhiều quốc tịch khác nhau. Nhớ khi mình bị đau bao tử dữ dội, chị đã cho mình thuốc. Không nói ra nhưng mình cảm kích lắm hihi. Chị là một cô gái thẳng thắn và chăm chỉ. Em mong chị sẽ đạt được những điều tốt nhất trong tương lai. Cố gắng lên chị nhé!
Ngoài ra mình còn kết bạn với cô Sachiko và cậu con trai nhỏ của cô ấy – bé Taichi. Mình đặc biệt thân với Taichi vì đây là học viên Junior Nhật Bản duy nhất của trường. Những ngày mới qua, bé rất buồn và lẻ loi vì chẳng thể chơi thân được với ai. Hôm nay mình nói với bé “ Thứ sáu này chị nghỉ học, rời khỏi trường rồi.” Taichi ngẫm đôi lúc rồi bảo “Thứ sáu này em có lớp”. Mình nói không sao, có thể nói lời chia tay từ trước. Taichi nhìn mình một lúc rồi nói “You are ok… but I am not ok” thế là bỏ chạy mất. Nghe mà thấy thương quá. Làm sao quên được mấy lần nhóc oà tới ôm mình, làm sao quên được những giờ phút dạy nhóc bơi và thấy nhóc tiến bộ. Lúc mình lên taxi, xe chạy một đoạn rồi mà Taichi vẫn chạy theo vẫy tay. Taichi ngoan nhé, trái đất tròn rồi chúng ta lại gặp nhau. Hi vọng ngày gặp lại Taichi đã là một chàng trai bản lĩnh <3
Mình cùng cô Sachiko và bé Taichan. Hình góc phải là lúc cô cùng cô giáo (đàn guitar) và các bạn cùng lớp hát tặng mình
Cô Sachiko – mẹ nhóc Taichi thì gần như muốn khóc khi nghe mình nói mình sắp kết thúc khoá học. Cô là người mà mình không thể quên được với nụ cười và ánh mắt cong lên như vầng trăng khuyết luôn túc trực, khiến cho người khác cảm thấy vô cùng ấm áp.Ngày con đi, cô đã khóc thật nhiều làm con cũng chẳng thể ngừng khóc. Cảm ơn cô đã quan tâm đến sức khoẻ và mọi thứ liên quan đến con trong suốt thời gian qua. Taichi thật may mắn vì luôn có cô bên cạnh. Sự chăm chỉ của cô luôn là tấm gương cho con noi theo trong suốt thời gian con theo học tại trường. Cảm ơn cô nhiều ạ.
Và dĩ nhiên là còn có những người bạn đáng yêu khác như Anh Bob – một người anh to lớn nhưng hiền lành, chỉ cần mình bảo mình thích ăn kem là mua ngay, còn giúp mình đưa hành lý ra tận xe. Anh James – người mình nghĩ là khó gần nhưng thực ra rất thân thiện, Trista – cô bé có ánh mắt lúng liếng như trẻ thơ cả hai đã cùng cô giáo và cô Sachiko hát tặng mình bài hát “Just the way you are” trong ngày chia tay. Anh Yoshi hài hước. Và còn bác Koji – một người bạn Nhật điềm đạm và đáng mến… Cùng với tất cả, tất cả những học viên hiện diện trong suốt thời gian mình theo học. Họ đã đem cho mình những kỷ niệm mà mình sẽ không thể nào quên. Cảm ơn các bạn và cảm ơn vì mình đã có cơ hội được học tập bên các bạn.
Mình và những người bạn đáng yêu tại CBO