Vào một ngày tháng Năm, tôi vác balo lên đường, lần đầu tiên tôi ra khỏi Việt Nam, lần đầu tiên tôi đi một mình đến một đất nước mà trước đó, với tôi không có gì đặc biệt, không ấn tượng và chỉ nghe về nó qua sóng thần và chính trị bất ổn, người ta có thể cầm súng hiên ngang và bắn nhau ngoài đường không vì bất cứ một lý do gì, một đất nước chỉ cách Việt Nam 2h bay – Philippines.
Với một người thường hay đi du lịch thì nghe tôi giới thiệu có thể sẽ phì cười và nghĩ, chỉ là Philippines thôi mà, có gì đâu mà sợ, bởi vì đó là với họ, còn với tôi, chưa từng ra khỏi Việt Nam, và đặc biệt chưa từng đi đâu đó xa một mình với vốn tiếng Anh bập bõm, vì vậy với tôi đây là thử thách. Vì sao tôi lại chọn Philippines cho chuyến hành trình ngắn hạn của mình, tôi có thể chọn một nước an toàn hơn, một nước tôi ấn tượng hơn, một nước tôi biết về nó nhiều hơn và tôi cũng không đến mức không thể có một người bạn có thể đồng hành cùng mình trong chuyến đi này?
Sau 06 năm gắn bó với một công ty, tôi quyết định nghỉ việc và tìm cho mình một hướng đi mới, nhưng tôi muốn có một khoảng thời gian để thư giãn, để nhìn lại chính mình đã được gì trong 06 năm qua và muốn làm gì trong vài năm tới, làm gì để thứ tiếng Anh vừa phổ cập của mình khá hơn và làm gì đó để biết bản thân mình có thể làm được mà không cần phải dựa vào người khác.
Tôi chọn Philippines, tôi chọn Baguio và tôi chọn Talk.
Baguio – Thành phố của những cơn mưa bất chợt, của việc phải luôn có một cây dù trong túi xách mỗi khi ra ngoài, của sự thân thiện, của những con người thích sự yên tĩnh, của nơi mà xe máy chỉ sử dụng để đi giao hàng, là nơi người đi bộ là số một, là nơi mà nếu ai muốn cải thiện Tiếng Anh có thể tìm đến, nó tựa như thủ phủ của Tiếng Anh, rất nhiều trung tâm tiếng Anh được mở ra và chủ yếu dành cho học sinh của các nước châu Á lận cận đến và học tập và là nơi tôi đã có thêm cho mình rất nhiều người bạn từ những đất nước khác nhau và vẫn giữ được mối quan hệ rất tốt khi tôi trở về.
Một tháng, tôi lang thang khắp các con đường tại Baguio, thử những món ăn đặc trưng, mua vài món đồ lưu niệm, chụp vài tấm ảnh những nơi tôi đi qua, đôi khi tôi đi một mình, nhưng phần lớn tôi đi cùng với những người bạn tôi mới quen, và tất nhiên cảm giác rất khác nhau. Baguio không phải là một thành phố quá lớn, và tôi cũng không đủ thời gian để đi đủ nhiều nhưng nó vừa đủ để tôi trả lời cho các câu hỏi của mình trước đó.
Tôi không biết phải nói như thế nào về Talk, nơi tôi đã ở, đã học và là nơi tôi đã quen rất nhiều con người tuyệt vời, cảm giác lạ lẫm và có một chút lo lắng của ngày đầu tiên – mà tôi tin chắc rằng đa phần ai cũng như vậy cả biến mất, Talk như một ngôi nhà đông người, đông quốc tịch và luôn “say hi” mỗi khi gặp nhau, chúng tôi cùng nhau học, cùng nhau ăn uống, cùng nhau chia sẻ món mì gói truyền thống của nước mình khi học đêm, cùng nhau kể mọi thứ trên đời từ những cái bé xíu kiểu ở Việt Nam tụi mình dùng đũa chứ không phải ăn bằng tay tới kế hoạch năm 25 tuổi sẽ trở thành tỉ phú, mặc dù năm nay đã 24 và trong tài khoản vẫn không dư được đồng nào, cùng nhau hứa hẹn khi du lịch sẽ ý ới cho nhau để tiết kiệm tiền khách sạn và có người dẫn đi đây đi đó, cùng nhau hứa hẹn sẽ giữ liên lạc với nhau, vì suy cho cùng, có bạn bè ở nước này nước kia rất oách, chúng tôi đã suy nghĩ như thế đấy.
Talk có một chú chó tên Yangco và một chú mèo không có tên, tụi nó chẳng bao giờ bị đói cả vì tới giờ ăn nó chỉ cần đi một vòng là đã được tất cả mọi người cho ăn đủ no, Yangco luôn chạy lẽo đẽo theo sau khi chúng tôi ra ngoài, thật khó khăn để bắt nó quay về trường, Yangco rất nổi tiếng, vì nó có mặt gần như trong tất cả những tấm hình của học sinh chụp ở đây, tôi hay lảm nhảm với tụi nó bằng tiếng Việt, mong tụi nó hiểu.
Những câu chuyện rất đời thường, những sẻ chia rất nhỏ, những lời động viên nhau khi giáo viên phàn nàn, những động tác múa may quay cuồng khi nói hoài mà bạn vẫn không hiểu, những món quà, những cái ôm lúc chia tay, và cả những giọt nước mắt, tất cả mọi thứ, nó vẫn ở đây, trong trái tim tôi.
Tôi hài lòng với chuyến đi của mình
Tôi hài lòng với những trải nghiệm mình đã có, tôi hài lòng với những mối quan hệ tốt đẹp đã được kết nối và tôi hài lòng với sự tiến bộ của bản thân trong việc sử dụng tiếng Anh để giao tiếp.
Và giờ đây, khi tôi đang ngồi trong một quán cà phê nhỏ và viết đoạn văn này, tôi đang kể cho họ nghe về nó và việc tôi sẽ kiếm được một voucher 200k như thế nào.
Tất cả chúng tôi đều cười và họ, tất cả, đều chúc tôi may mắn.
Một chiều mưa tầm tã
Quán cà phê sách quen thuộc
21/7/2019 - Alex viết